6 bình luận

Đến, đưa tay cho tôi.

Đến, đưa tay cho tôi

Tô Điềm Khanh

An NguyệtNhã

Tình đầu ý hợp, đoản văn, HE

Đứng ở dưới ánh mặt trời đã khuất, mồ hôi ướt đẫm, tôi lần thứ N ở trong lòng rít gào, “Này TM cái gì trường dạy tạo mẫu tóc??? Lão tử đến đây để học tạo mẫu tóc chứ không phải đến đây huấn luyện quân sự!!!”

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi bỏ thi đại học, dù sao thi cũng rớt, dứt khoát không đi gom náo nhiệt. Cha tôi tùy tôi thế nào cũng được, từ 5 tuổi năm ấy mẹ mất, trừ ăn cơm ra, ông không lúc nào quản tôi. Bất quá mấy hôm trước ông đột nhiên cầm một đống tờ rơi mời nhập học đến hỏi tôi, muốn chon cái ban dạy nghề nào đó hay không, học lấy cái nghề kiếm việc làm cũng dễ.

Nhìn ông vẻ mặt chờ mong, tôi cũng không muốn trái ý ông, cầm lấy đống tờ rơi kia nhìn một lượt, cuối cùng chọn cái trường dạy tạo mẫu tóc. Sau đó ông liền vui vẻ chạy đi báo danh cho tôi. Vài ngay sau giấy báo nhập học tới.

Khóa huấn luyện trong tưởng tượng hẳn là đều ở trong lớp học, thầy cô ở trước mặt nói, trò ở dưới nghe, ghi ghi chép chép, làm bài thực hành cái gì, không phải sao?

Nhưng nơi này, rõ ràng không phải như vậy, cả ngày đều là theo trường quân đội huấn luyện, sáng dậy sớm ăn điểm tâm, sau đó đi học, học xong vào phòng học chung bật các loại âm nhạc ồn chết người, nói là bởi vì sau này trong lúc công tác cũng sẽ có những loại âm nhạc ồn chết người này, cần cho chúng tôi thích ứng, tôi không nói gì, để cho lòng người tuyệt vọng chính là tiết buổi chiều, này là trường dạy nghề tạo mẫu tóc sao? Đem chúng tôi kéo tới trung tâm thành phố, mấy chục người xếp hàng phơi nắng, giáo luyện đứng ở phía trước nói nhảm, cái gì mà nuôi cấy đoàn thể ý thức, đặc biệt xếp một đội hình, kết đôi chạy bộ. Nói rồi ông ta lấy ra một cái khăn lông trắng, kêu hai người lên làm mẫu.

Hai người song song đối vai, đem khăn buộc hai tay lại với nhau, sau đó bảo chúng tôi nhanh chóng làm theo.

Đối với trò chơi nhàm chán này tôi cả người ngốc ở, trong đầu không ngừng lặp lại tin tức ‘người bên cạnh’ ‘cùng người bên cạnh buộc chung’. Giáo luyện đang thúc dục, tôi cứng ngắc quay đầu nhìn người bên cạnh, tim chợt đập gia tốc, tuy mặt bị mặt trời phơi đỏ bừng, nhưng tôi biết, nó lại hồng vài phần, coi như nhìn, tôi cũng có thể cảm giác được máu đang không ngừng dâng lên dưới da mặt.

Nói thực ra người nọ chính là một trong những nguyên nhân tôi kiên trì hơn một tháng ở đây. Ngày đầu tiên tới tôi đã chú ý tới cậu, so với tôi cao một nửa, làn da rất trắng, tóc nhuộm nâu, tai phải bấm hai lỗ, cười rộ lên thực thoải mái, không tự chủ được mà nhìn theo cậu, thấy cậu cười tràn ra hai lúm đồng tiền, có điểm, khó tự kiềm chế….

Khi đi học cậu ngồi cạnh tôi, thực sự nghe giảng, thầy giáo nói gì cậu thực chăm chú lắng nghe, mà tôi, luôn hữu ý vô tình đem ánh mắt lướt qua cậu, thầy cô nói gì, nói thật, vào tai trái lại ra tai phải thôi.

Sau khi tan học cậu rất nhiệt tình bắt chuyện với tôi, vì thế tôi biết, cậu bằng tuổi tôi, không thi đại học là vì sợ thi rớt mà là không muốn thi, bởi vì giấc mơ của cậu là cùng người yêu mở một cửa hiệu cắt tóc, bình thường thích lấy tóc mình mân mê, đông cắt một chút tây tỉa một tẹo, cách hai ba ngày lại nhuộm một màu. Nhìn cậu nói mi phi sắc vũ, tôi cũng ảo tưởng mở một cửa hàng của riêng mình, từ trong tay mình cắt ra những mái đầu đẹp, tựa hồ cũng là chuyện rất tốt đẹp. Đương nhiên, ta không ảo tưởng là cùng người yêu mở tiệm, ít nhất hiện tại là không có khả năng.

Sau khi tan học cậu sẽ mang tôi cùng đi ăn cơm, chơi cùng nhưng người khác. Tôi bình thường là người trầm mặc, trừ phi là bạn tốt, nếu không đối mặt những người khác sẽ không tự chủ được căng thẳng.  Cho nên bạn của tôi rất ít, hoạt động tập thể phần lớn chỉ đứng coi.

Có cậu liền khác, cậu sẽ đem đề tài nói chuyện ném cho tôi, để tôi nói hoặc là trêu tôi, hoàn toàn không có ác ý, chỉ là chọc mọi người cười. Nhờ phúc của cậu mà ở trường dạy nghề này hơn một tháng tôi cũng có không ít bạn.

Kỳ thật tôi không cầu cao, có thể cùng cậu làm bạn, ngẫu nhiên thấy cậu cười, tôi đã thấy thỏa mãn.

“Ê, phát ngốc cái gì? Đưa tay cho tôi.” Cậu đột nhiên mở miệng cắt đứt suy nghĩ của tôi, phục hồi tinh thần thấy cậu đưa tay, khống chế chính mình không cần run, chậm rãi đưa tay qua.

Nhìn tôi còn có chút ngẩn ngơ, cậu thở dài, một phen khoác lấy tay tôi, nắm lấy bàn tay tôi, đem khăn mặt quấn một vòng, ý bảo tôi cầm đầu kia, hai người hợp lực buộc tốt.

Tôi chỉ ngây ngốc nhìn cậu bận việc, nhìn chằm chằm hai tay giao cùng một chỗ của bọn tôi, đại não không phản ứng lại đây là chuyện gì, làn da chạm nhau nóng đến mức khiến tôi có ảo giác nó sẽ bị tổn thương.

“Muốn chạy nhanh cánh tay cần gấp khúc, cho nên hai người buộc cùng một chỗ chạy chỉ có thể chọn cách này.” Cậu giải thích.

“À…” Tôi cúi đầu lên tiếng, trong lòng nghĩ đến, coi như là nắm tay cũng không cần mười ngón giao hòa đi. Bất quá trong lòng lại có chút vui mừng, mặc dù trời nóng hai người dựa vào nhau có điểm chịu tội, bất quá, ta cam nguyện….

Tất cả mọi người tổ đội tốt chuẩn bị xong, giáo luyện hạ lệnh bắt đầu chạy, một đội người liền chậm rãi chạy, vòng một vòng quanh quảng trường, lại xuyên qua chợ dưới đất, thẳng qua đường buôn bán, bên chạy bên hô khẩu hiệu ngu muốn chết, quần chúng đi qua đều ghé mắt nhìn, thậm chí dừng chân xem.

“Vì sao phải làm huấn luyện ngu phải chết này?” Nhìn đầy một đường người tòm mò đứng xem, tôi vừa chạy vừa ôm oán

Cậu phối hợp bước chạy của tôi trả lời “A, đây không phải lấy chúng ta làm quảng cáo sống miễn phí sao, một đống học nghề mặc đồng phục chạy tới chạy lui ở phố buôn bán, kêu đến kêu đi, để cho người ta vây xem, hiệu quả không tồi nha.”

Ta khinh thường, “Sách, tôi ở trên đường mà nhìn thấy lớp dạy nghề này tuyên truyền như vậy, tuyệt đối sẽ không báo danh!”

Cậu cười, “Có thể đi.”

Lúc này giáo luyện lại bắt đầu hô khẩu hiệu, chúng tôi ngừng nói chuyện với nhau, cũng hô theo.

Tôi qua loa hô khẩu hiệu, tâm tư một mực đứng ở bàn tay nắm chặt lấy nhau của chúng tôi, toàn thân mồ hôi rơi như mưa, nhưng bàn tay nắm chặt của chúng tôi lại không có chút tách ra, tôi cảm giác mình có chút hôn mê, không biết là quá hạnh phúc hay là bị cảm nắng….

Lo lắng đến thời tiết quá nóng, chạy trong chốc lát giáo luyện đã kêu ngừng, bảo hôm nay huấn luyện đến đây, cho chúng tôi tháo khăn, uống nước nghỉ nghơ, sau đó trở lại trường.

Tôi nhìn cậu đem khăn mặt cởi bỏ, đem tay rút ra, tuy rằng lưu luyến, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Rất có xúc động muốn hỏi giáo luyện ngày mai còn có hoạt động như vậy không, bất quá sợ lòi, tôi nhịn được.

Sau khi trở về tắm rửa, cậu gọi tôi đi ăn cơm chiều. Tôi nói không muốn đi nhà ăn, cậu chớp chớp mắt, nở nụ cười, “Chúng ta đây đi ra ngoài ăn đi, bên ngoài có quán ăn nhỏ, mùi vị không tệ.”

Thế là chúng ta liền chuồn ra ngoài ký túc chạy tới quán ăn nhỏ kia. Quán vị trí có chút hẻo lánh, hướng trong hẻm nhỏ đi vào còn muốn đông quải tây quải. Tôi đi theo cậu vào trong ngõ nhỏ, tò mò cậu là làm sao tìm được đến địa phương như vậy.

“Lần trước cùng vài người đến nếm qua một lần, liền nhớ kỹ.” Cậu quay đầu lại, cười híp mắt đáp

Tới trong quán, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng là không ít người, tìm một chỗ ngồi xuống, nhanh chóng gọi vài món ăn, tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh, không bao lâu liền mang đủ. Buổi chiều tiêu hao thể lực rất lớn, chúng ta đều có chút đói bụng, cho nên tách ra đũa mà bắt đầu ăn như hổ đói, hương vị quả thật không tệ.

Ở ăn xong hơn phân nửa đồ ăn sau, tôi thả chậm tốc độ ăn cơm. Cậu bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Cậu tốt nghiệp sau có tính toán gì hay không?”

Tôi lắc đầu, “Không có đi…” Tuy rằng trong lòng nói, giống cậu đấy.

“Kia học xong, tìm một chỗ làm thợ cắt tóc?” Cậu lại hỏi.

“Có thể đi, kỳ thật tôi còn không biết chính mình kiên trì được xuống dưới không.” Đây là lời nói thật, khóa dạy nghề này rất BT.

Cậu có vẻ như đã muốn ăn no, buông bát đũa.

“Không phải đều kiên trì hơn một tháng sao? Tôi xem cậu thích ứng cũng rất tốt a?”

Tôi nuốt xuống một ngụm đồ ăn cuối cùng, buông bát, không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra, “Đây còn không phải là bởi vì có cậu ở đây.” Vừa nói ra khỏi miệng, tôi liền thất thần, lời này có thể rất kỳ quái hay không? Vì thế vội bổ sung, “Không dễ dàng nhận thức một người bạn, đương nhiên sẽ luyến tiếc a.”

Cậu không nói tiếp, còn nói nói lên kế hoạch của mình, “Tôi nghĩ học xong đi ra, trước làm thợ cắt tóc, chậm chậm tích lũy kinh nghiệm cùng tài chính, sau đó mở một gian hàng của riêng mình.”

Tôi gật đầu, “Tôi biết a.”

“Tôi nghĩ cùng người yêu mở tiệm.” Cậu lại nói đến cái đề tài này.

Tôi tiếp tục gật đầu, “Ừ, tôi cũng biết…”

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt nhấp nháy lên nói không rõ quang mang, cậu nhìn tôi chằm chằm, ngữ khí thực trịnh trọng, “Kia cậu cùng tôi mở cửa tiệm đi?”

“!?” Trong đầu tôi bỗng nhiên liền trống rỗng, nếu hiện tại đem đầu óc của tôi so sánh thành một chiếc máy tính, trạng thái hiện tại của nó, chúng ta bình thường hay gọi, chết máy.

Cậu nhìn tôi không phản ứng, đứng dậy trả tiền, “Chúng ta đi thôi.”

Tôi đứng lên, đi theo sau lưng cậu tiếp tục sững sờ, cố sức lý giải ý tứ câu nói kia của cậu.

Cơm nước xong đi ra, bên ngoài đã muốn tối đen, trong ngõ hẻm không có đèn đường, tối om, tôi nhìn chằm chằm chiếc T-shirt màu trắng của cậu phía trước gập ghềnh đi theo phía sau cậu.

“Cậu nói, cậu cần cùng người yêu mở cửa tiệm.” Tôi mở miệng hỏi cậu.

“Ân.” Cậu cũng không quay đầu lại đáp một cái âm tiết.

“Cậu vừa mới nói, cần tôi cùng nhau mở cửa tiệm.” Tôi tiếp tục hỏi.

“Ân.” Lại là một âm tiết.

“Nói cách khác, cậu…” Tôi nói còn chưa nói xong, cậu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi.

“Cậu có đáp ứng hay không?”

“Ha?” Tôi đầu óc phản ứng chậm chạp-ing.

“Theo tôi cùng mở cửa tiệm a!” Trong giọng cậu có một tia không trấn định. Vì thế tôi nở nụ cười.

“Được a!”

Tuy rằng thực hôn ám, nhưng là tôi biết, nghe được tôi trả lời đồng ý, cậu nở nụ cười.

Cậu đi đến trước mặt tôi, nói, “Nơi này tối, tay đưa cho tôi.” Nói xong cũng dắt tay của tôi đi lên phía trước.

Tôi vui vẻ quay về cầm tay cậu, ở trong tay cậu giật giật, đem tư thế biến thành mười ngón đan chéo, hướng trước hai bước, cùng cậu song song đi lên phía trước.

“Chuyện kể rằng…”

“Ân?”

“Cậu đi học đừng đến cố lấy nhìn tôi, thành thật nghe giảng đi!”

“… Làm sao cậu biết?”

“ Ánh mắt cậu nhiệt liệt như vậy, có chậm chạp đi nữa đều cảm giác đến được không?”

“Tôi cho rằng mình đã thực hàm súc…”

“Ha ha ha, cậu đó…”

“Cái gì?”

“Không có gì… Đi thôi!”

“Ân.”

Hoàn

6 comments on “Đến, đưa tay cho tôi.

  1. s my’ cai đoản văn n làm cái nào cũng kute chết người vầy nak, dễ thương ik, thiệt chịu hok nỗi a~~~,

    • Làm để chữa trị tâm hồn non nớt bị tổn thương *sụt sùi nước mắt cá sấu* hehe…

      • mai mot ta edit ma` bi che, ta se vao nha` nang` doc truyen de chua chi tam hon non nớt bị tổn thương, mà ta chong sang thía lày mà đọc truyện nhà nàng xong ta *đỏ mặt* a~~, chời ơi xi` hổ quá, nhà nàng ta thích nhất là cùng miêu mễ H ba đó, hehe

  2. […] Đến, Đưa Tay Cho Tôi […]

Gửi phản hồi cho An Nguyệt Nhã Hủy trả lời