1 bình luận

[ Nhất tiễn …] 10

Vậy là làm xong rồi nhá … *múa hoa* happy

Còn có mỗi bộ “Minh tinh” nữa thôi ~~ Fighting!!

Chúc mọi người ăn tết vui vẻ ^^

___________

Chương thứ mười

Lời hai người này nói, nói thông tục là: nếu nhà của ta vị này quăng nhà của ngươi vị kia, cũng đừng oán chúng ta a!

 

“Nói trở về, chuyện hôm nay Âu Dương đại nhân cướp ngục trở thành sự thật, chỉ sợ trong kinh thành đã mất nơi sống yên ổn, không biết Âu Dương gia sau này có tính toán gì không?” Huyền Thượng Đức bất động thanh sắc thử nói.

 

Gặp Huyền Thượng Đức bắt đầu nói chính đề, Âu Dương Vũ Văn giọng điệu thoải mái mà đáp: “Hắn đã làm chủ nhân Âu Dương gia, hết thảy hậu quả tự nhiên do Âu Dương gia gánh chịu. Lần này nhân mạch thủ đoạn lộ ra ngoài chỉ sợ lại khó vận dụng, trong lúc nhất thời, Âu Dương gia cũng tổn thương thảm trọng. Bất quá…”

 

Âu Dương Vũ Văn ngữ phong vừa chuyển: “May mà chỉ có kinh thành một mạch, Âu Dương gia không đến nỗi từ đó xuống dốc, nếu có người rục rịch, chỉ sợ muốn sự thành cũng có chút khó.”

 

Âu Dương Vũ Văn ngữ hàm ám chỉ, nhắc nhở Huyền gia không cần phải mưu toan giờ phút này làm khó dễ, Âu Dương gia còn có dư lực chống đỡ.

 

“Tuy nói Âu Dương gia không đến nỗi xuống dốc, lại cũng chỉ sợ nguyên khí đại thương a.” Huyền Thượng Đức tiếu dung không hề ác ý, giống như thành tâm thành ý vì tiền đồ Âu Dương gia suy nghĩ: “Dù sao nơi khó trải tài nguyên nhất là kinh thành, trải qua một kiếp này, Âu Dương gia trong mấy năm chỉ sợ lại khó khởi sự. Tuy nói Huyền gia có thể cùng Âu Dương gia làm trường vây hãm thú cuộc chiến, nhưng oan gia nên giải không nên kết, mọi người một hồi thân gia, không bằng sống yên ổn xuống lấy hơi như thế nào?”

 

Âu Dương Vũ Văn nghe được “Thân gia” hai chữ thì khóe miệng một hồi co rúm, nhưng Huyền Thượng Đức cuối cùng thông báo làm hắn không khỏi trong nội tâm vừa động.

 

Âu Dương gia đại thương nguyên khí là thật, nếu như Thái hậu thừa lúc công kích xác thực không dễ đối phó, nếu bọn họ thật tình nghĩ không xâm phạm lẫn nhau, đây tuyệt đối là điều kiện khó có thể kháng cự.

 

“Chỉ là, không biết Huyền huynh có điều kiện gì?” Âu Dương Vũ Văn không tin thiên hạ sẽ có chuyện tốt như này, hỏi.

 

“Không có điều kiện gì, cho dù là nể mặt Thượng Chi cũng sẽ không làm khó Âu Dương gia, chỉ có điều…” Huyền Thượng Đức mỉm cười: “Chỉ sợ tộc nhân của các ngươi sẽ không cam nguyện Âu Dương đại nhân vì một túc địch mà thua, sẽ làm khó em dâu.”

 

Em dâu?

 

Âu Dương Vũ Văn nửa ngày mới hiểu được Huyền Thượng Đức tại chỉ cái gì, suýt nữa bạo cười ra tiếng. Hắn phi thường không ngại huynh trưởng của mình ‘gả’ đến Huyền gia làm ‘tức phụ’, tốt nhất ngoan ngoãn ở Huyền gia ‘giúp chồng dạy con’, thì phải là phúc âm cho hài đồng của Tông Nguyên!

 

Bất quá…

 

Âu Dương Vũ Văn khóe mắt hiện lên một tia tinh quang, nghe Huyền Thượng Đức ý tứ, chỉ sợ bọn họ sẽ âm thầm ly gián Âu Dương gia, đem huynh trưởng kéo xuống vị trí tộc trưởng.

 

“Không ngại sự, Âu Dương gia nhân tài đông đúc, cho dù ca ca thất đức bị đuổi xuống, thì sẽ có người khác khác lãnh đạo quần hùng sao.”

 

Nói ngoại ý: đừng tưởng rằng Âu Dương Vũ Hiên xuống đài, Âu Dương gia sẽ xong đời.

 

“Tại hạ cũng là nghĩ như vậy. Còn như quý phủ sẽ đề cử người tài đức vẹn toàn nào đến lãnh đạo quần hùng, tại hạ cũng làm đoán qua.”

 

Huyền Thượng Đức cười đến hai mắt híp lại: “Âu Dương gia đại trưởng bối dùng Âu Dương Yến cầm đầu, chỉ tiếc lão tuổi tác đã cao mà lại chịu tội trong người, không thể đương gia. Tiểu bối mặc dù nhân tài đông đúc, nhưng nếu luận tiềm chất, chỉ sợ chỉ vẹn vẹn có hai Âu Dương huynh đệ các ngươi. Lại luận nhân phẩm tài trí mưu kế, tựa hồ chỉ có Âu Dương huynh thanh xuất vu lam.”

 

Ý Huyền Thượng Đức, đơn giản là Thái hậu không sợ tộc nhân khác của Âu Dương gia lên đài, bởi vì từ đầu hoàn toàn không để vào mắt, bọn họ vẻn vẹn lo lắng Âu Dương Vũ Văn một người mà thôi.

 

Âu Dương Vũ Văn nghe vậy khẽ giật mình, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.

 

“Âu Dương huynh có tài Khổng Mạnh, lại có trí Khổng Minh, tâm tư kín đáo, làm việc nghiêm cẩn, nếu huynh thống lĩnh Âu Dương gia, Thái hậu, Huyền gia cần phải đề phòng Âu Dương huynh so với lệnh huynh càng thêm dụng tâm sao.”

 

Âu Dương Vũ Văn mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm.

 

Nghĩ tới vết xe đổ của huynh trưởng, lại nghĩ những năm gần đây này Thái hậu đối Âu Dương gia hư hoảng minh thương, dọa người đâm sau lưng, tuy sau luôn sẽ không đại thương nguyên khí, nhưng cũng là có chút mất mát, hơn nữa khó lòng phòng bị, âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, không nghĩ qua liền vạn kiếp bất phục, thật sự chủ quan không được. Thật sự là lao tâm lao lực, khổ không thể tả.

 

Tới cuối cùng, huynh trưởng càng liền là cả người lẫn tâm cùng nhau bồi vào, của hồi môn là Âu Dương gia nhiều năm tâm huyết cùng dã tâm khát vọng của huynh trưởng, càng thật đáng buồn chính là huynh trưởng đối với này không hề cảnh giác, còn nghĩa vô phản cố ôm chiếu nhảy vào hố lửa.

 

Nếu đối tượng mưu tính hết thảy đổi thành chính mình…

 

“Không cần nhiều lời!” Âu Dương Vũ Văn vỗ bàn, chữ chữ nhất định: “Âu Dương gia chủ nhân chỉ có Âu Dương Vũ Hiên!”

 

Cho nên, dùng sức theo dõi hại hắn một người là đủ rồi!

 

Huyền Thượng Đức này mới lộ ra một tia thoả mãn cười khẽ: “Âu Dương huynh quả nhiên ánh mắt sâu xa, nhìn thấu triệt.”

 

“Huyền huynh nghiêm trọng rồi, thời gian thái bình về sau của tiểu đệ liền toàn bộ dựa vào Huyền huynh chiếu cố.”

 

Âu Dương Vũ Hiên xuống ngựa, Âu Dương Vũ Văn không chịu ra trận, Âu Dương Yến tuổi già sức yếu, Âu Dương gia có thể nói đại thế đã mất, lúc này không tìm chỗ dựa càng đợi khi nào?

 

Âu Dương Vũ Văn có thể là con chim khôn phi thường hiểu được như thế nào chọn gỗ làm nhà.

 

Cứ như vậy, Âu Dương gia hoành hành một thời, ở này hai người tâm chiếu hạ tuyên nói chuyện với nhau chậm rãi đi về hướng suy bại.

 

Dã sử đối với lần này phê bình chú giải: nguyên nhân Âu Dương gia bị thua, quả thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả!

 

“Đúng rồi, Vũ Thanh Túc có một phong thơ nhờ ta chuyển giao lệnh huynh, nếu hắn không tại, làm phiền ngươi.”

 

Nói, Huyền Thượng Đức đem một phong thơ đưa tới. Âu Dương Vũ Văn có nghe qua chuyện Vũ Thanh Túc cứu giá, kỳ quái ca ca như thế nào cùng người này kết bạn, liền nhận thư mở nhìn xem.

 

Trên thư chỉ vẹn vẹn có ba chữ:

 

“Lừa gạt ngươi “

 

Tuy chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng sau lưng ảo diệu lại xa xa không chỉ ba chữ đơn giản như thế. Âu Dương Vũ Văn dựa vào ba chữ kia cảm giác được hàn ý sấm nhân lan tràn đến chân, nghĩ ca ca nghĩa vô phản cố, còn nghĩ Âu Dương gia vì thế trả một cái giá lớn, yên lặng than tiếc một tiếng.

 

“Át xì!”

 

Thuận lợi lặn xuống nước ra khỏi thành, đang tại thay y phục Âu Dương Vũ Hiên đột nhiên đánh một nhảy mũi, hắn xoa xoa mũi, hồ nghi rốt cuộc là ai nghĩ hắn.

 

Huyền Thượng Chi đổi trang xong, đỏ mặt đi ra. Thô ráp áo vải không có xóa đi khí chất phú quý, vạt áo mang theo vài phần triều ý ngược lại càng sấn ra làn da nó trắng nõn phấn nộn, trong trắng lộ hồng, thổi qua tức phá, dù là hài nhi mới sinh cũng muốn tự thán không như.

 

Vì gì quan tâm làn da nó như vậy? Tự nhiên là bởi vì Âu Dương Vũ Hiên ham mê làn da hài đồng non mịn ở trong tối tự đối lập. Không nghĩ tới Huyền Thượng Chi duy nhất thua ở tuổi lại thắng ở ‘làn da’, Âu Dương Vũ Hiên không khỏi có loại tim đập thình thịch cảm giác.

 

“Có phải là rất kỳ quái?”

 

Chưa bao giờ xuyên qua vải thô áo tang Huyền Thượng Chi thấy ánh mắt Âu Dương Vũ Hiên khác thường, cuống quít mọi nơi cả để ý, tổng cảm giác mình tất cả không được tự nhiên.

 

Âu Dương Vũ Hiên xấu hổ thu hồi ánh mắt, nhìn như tự nhiên sửa sang yên ngựa, nhưng trong lòng tại âm thầm kêu khổ. Đoạn đường này ta sẽ không phải muốn một mực tiến hành thú tính cùng lý trí đối kháng a?

 

“Chúng ta muốn đi đâu?” Huyền Thượng Chi nhỏ giọng hỏi.

 

“Thái Nguyên, nhà Đại bá ta. Bên kia có thế lực Âu Dương gia chúng ta, có thể tạm thời tránh đầu gió.”

 

“Âu Dương Yến…” Huyền Thượng Chi nghe nói qua Âu Dương Yến sự tích, cũng biết ân oán giữa Huyền gia cùng lão, khó tránh khỏi có chút bận tâm.

 

Âu Dương Vũ Hiên thấy nó lộ vẻ bất an, trong nội tâm yêu thương, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, Đại bá tuy là người nghiêm khắc, tánh khí táo bạo, nhưng hiểu rõ ta nhất. Chỉ cần ngươi nhu thuận chút ít, ông sẽ yêu ai yêu cả đường đi.”

 

‘Yêu nhà cùng điểu’[1] bốn chữ ẩn lộ ra thâm ý làm hai người toàn bộ đều đỏ mặt, tâm viên ý mã hiện lên khóe mắt, tuy trầm mặc không nói, lại đều khóe miệng ngậm cười, mang theo vài phần mối tình đầu ngượng ngùng.

 

Hai người trong không khí có chút ngọt ngào song song kỵ mã đi về phía trước, đợi trời sáng rõ, hai người đã chạy rời kinh thành rất xa. Vì tránh tai mắt, hai người sửa đi đường nhỏ, ngựa không cách nào chạy qua liền chậm rãi dạo bước trên con đường mòn xanh um tươi tốt trong rừng. Hai người cũng âm thầm quan sát sắc mặt của đối phương, thỉnh thoảng rỗi rãnh chuyện phiếm vài câu, rồi đến chậm rãi mà nói, cùng nhau phát ra tiếng cười to, ngược lại không giống bỏ mạng thiên nhai, giống như đạp thanh đồng nội nhàn nhã tự đắc.

 

Tuy rằng, nhìn qua càng giống bỏ trốn.

 

Canh giờ chậm rãi trôi qua, chim chóc gáy gọi, ve nhỏ tê minh, bùn hương trận trận, hoa nhi nhiều đóa, hai người nói chuyện phiếm cuối cùng ý thức được hiện trạng thích ý được có điểm không bình thường.

 

“Ngươi xác định Thái hậu hôm nay muốn xử trảm ta?” Huyền Thượng Chi nhìn nửa ngày không thấy có truy binh, nhịn không được mở miệng hỏi.

 

“Là thanh mai trúc mã hảo hữu Vũ Thanh Túc của ngươi lặng lẽ viết thư cho ta, hắn cũng âm thầm thông tri người nhà của ngươi, nhưng bọn họ bỏ mặc, Vũ Thanh Túc vạn bất đắc dĩ chỉ phải xin ta giúp đỡ.”

 

“Ai thanh mai trúc mã?” Huyền Thượng Chi cho là mình nghe lầm.

 

“Ngươi a,” Âu Dương Vũ Hiên đương nhiên nói, “Với ngươi từ nhỏ thân như tay chân Vũ Thanh Túc, hắn có thể vào cung là nhờ phụ thân ngươi dẫn tiến, ngươi trong cung cũng một mực chiếu cố hắn, hắn thập phần cảm kích mới liều chết truyền tin.”

 

“…”

 

“Làm sao vậy? Không đúng sao?”

 

Huyền Thượng Chi dở khóc dở cười: “Ta tuy cùng hắn cùng điện cộng sự, lại cũng chỉ nói qua hai ba câu đáp lời, thanh mai trúc mã thật sự là không biết từ đâu nói lên. Vũ Thanh Túc tại sao vào cung ta không biết, nhưng cha ta tuyệt không giao thiệp với việc này, bởi vì chúng ta Huyền gia căn bản là không biết thiếu niên gọi Vũ Thanh Túc này a.”

 

Âu Dương Vũ Hiên ngu ngơ một lát, trong óc lập tức bắt đầu cao tốc làm rõ quan hệ như có như không giữa việc Huyền Thượng Chi bị bỏ tù, Vũ Thanh Túc báo tin, cướp ngục bị vây bộ, ra khỏi thành sau lại không hề truy binh. Phi thường thần kỳ chính là, trong đầu của hắn đã bắt đầu dự đoán nếu mắc mưu trong lời nói, hắn đổi ý khả năng cao bao nhiêu

 

Kết luận:

 

Bị người lừa gạt không tính lý do, cho nên vô cớ cướp ngục, tìm chết.

 

Cho dù không có bị người bắt được chứng cứ cướp ngục, quan viên triều đình không có chiếu mệnh của Thánh Thượng một mình rời chức, tìm chết.

 

Cho dù hết thảy còn không có bị người phát hiện, trời cũng đã sáng rõ, lại đem Huyền Thượng Chi lặng lẽ đưa về thiên lao… Không thể nghi ngờ là tìm chết.

 

Cho dù đương hết thảy không có phát sinh qua, đem Huyền Thượng Chi quăng ở nơi này điềm nhiên như không trở lại trong phủ, nhưng Thái hậu không mượn đề tài để nói chuyện của mình khả năng tính… Vẫn là tìm chết.

 

Sau nửa ngày…

 

Gầm lên giận dữ vang tận mây xanh: “Vũ Thanh Túc! Ngươi gạt ta! Thái hậu! Huyền Thượng Đức!”

 

Tràn ngập phẫn hận hò hét tại bầu trời xanh thẳm thật lâu quanh quẩn, quẩn quanh…

 

“Không, chuyện này ta thật không biết.” Huyền Thượng Đức uống trà xanh, kiên định lắc đầu: “Ta mặc dù nghĩ trừ Âu Dương Vũ Hiên, tuyệt sẽ không cầm hạnh phúc cả đời đệ đệ mình nói giỡn.”

 

“Bất quá…” Huyền Thượng Đức ôn nhu cười: “Có khi án binh bất động, tình thế ngược lại sẽ đi hướng kết cục tốt nhất.”

 

Những lời này, thật sự làm cho người suy nghĩ sâu xa.

 

“Ai gia xác thực không biết việc này.” Thái hậu tại hoa viên nhàn nhã ngắm hoa, khóe miệng mỉm cười: “Ai gia mặc dù sớm có kế sách trừ bỏ Âu Dương Vũ Hiên, nhưng vẫn đang tìm thiên thời, khổ vì chờ lâu không đến mới chậm chạp bất động. Ai ngờ hắn ngược lại trúng quỷ kế nho nhỏ dễ hiểu dễ phá này, liền ai gia đều bất ngờ.”

 

“Bất quá…” Thái hậu thanh tao lịch sự cười: “Có khi yên lặng dõi theo kỳ biến, sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.”

 

Những lời này, thật sự ý vị sâu xa.

 

Hai đại đương sự toàn bộ phủ nhận, như vậy, chân tướng sự thật rốt cuộc là sao?

 

Vũ Thanh Túc bưng một mâm Phù Dung cao tại ngự hoa viên đổi tới đổi lui: “Thái hậu? Huyền Thượng Đức? Ta không phải là bọn họ bày mưu đặt kế a. Cái gì? Ta vì sao làm như vậy? Đây không phải mấu chốt a, mấu chốt là người có vậy cũng mắc mưu thật quá ngu ngốc.”

 

Thật sự là một câu trúng đích.

 

Vũ Thanh Túc lấy tay quạt đến phẩy đi trên mâm Phù Dung cao, không đến trong chốc lát, một thân ảnh vòng vàng óng ánh liền phi phác mà đến: “Ái khanh ~ Phù Dung cao! Phù Dung cao!”

 

Vũ Thanh Túc mỉm cười, nhìn tiểu hoàng đế từng ngụm từng ngụm ăn tươi Phù Dung cao, đầy con mắt sủng nịch trìu mến.

 

Đột nhiên tiểu hoàng đế hai má phình phình mở to đôi mắt to xinh đẹp hỏi: “Ái khanh, Kim Nhi nói ngươi nhất tiễn song điêu[2] đem mọi vướng bận trừ đi, cái gì là nhất tiễn song điêu a?”

 

“Cái này sao…” Vũ Thanh Túc ôm lấy tiểu hoàng đế, nhẹ nói: “Nếu như trước mặt ngài có một khối trà quả thơm ngào ngạt, lại phát hiện phía trước có hai người chặn ngài, mà bọn họ có thể so với ngài vượt lên trước bắt được trà quả, cái này muốn làm sao bây giờ?”

 

“Đoạt!” Tiểu hoàng đế lớn tiếng nói.

 

“Không, là nghĩ biện pháp đem hai người kia đóng gói ném đi rất xa, tốt nhất vĩnh viễn không về được, như vậy mới không có người đoạt trà quả với ngài a!” Vũ Thanh Túc dừng lại: “Đó a, gọi là nhất tiễn song điêu.”

 

 

—— toàn văn hoàn ——

 


[1] vì yêu người mà yêu luôn cả ngôi nhà cả con quạ đậu trên nóc nhà của người mình yêu

[2] một mũi tên trúng hai con chim, một ná hai chim,…etc ^^

1 comments on “[ Nhất tiễn …] 10

  1. Chúc nàng ăn tết vui vẻ nhá ^^

Liếc mắt đưa tình ~ ~